Dogs are loyal members of the human family. Time and again, they have loved and given us unconditionally. Wouldn't eating dog meat be like eating a friend? It's high time humans re-examine our own heart regarding this practice, whether we participate in it or not, and help put a stop to it.
Ăn thịt bạn mình… ngon lành lắm ư?
Hoài Lương
(Ghi theo lời kể của anh Nguyễn Mạnh Hùng - Giám đốc Công ty sách Thái Hà Thaihabooks)
Bee.net.vn - Chuyện xảy ra cách đây chừng 20 năm, khi tôi còn chưa là Phật tử. Thời đó tôi đang là một chàng sinh viên. Vào một dịp hè tôi đến thăm người bạn và ở lại chơi mấy ngày. Trong nhà có 1 con chó rất đẹp, ai cũng rất yêu quý chú cún này. Thế nhưng đợt đó chú chó bị ốm. Thế là bố bạn tôi tuyên bố... thịt.
Ông gọi người em kết nghĩa đến. Gọi con trai, gái, dâu, rể về. Kêu các cháu nội ngoại đến đủ. Tất cả chuẩn bị cho việc thịt chó.
Hai cháu con chị gái bạn tôi là Yến và Oanh vô cùng buồn khi biết tin này. Hai đứa cương quyết ngăn cản việc giết thịt vì chú cún Míc được xem là người bạn rất thân của cả nhà, nhất là với hai đứa.
Cuộc chiến và sự giằng co xảy ra giữa 2 bên bắt đầu. Một bên là người lớn còn bên kia là trẻ con. Một bên là những người đang thèm thịt, nhất là thịt chó (thời đó thịt rất hiếm và quý) và bên kia là tình yêu thương dành cho người bạn của mình.
Nhìn cảnh này tôi cảm thấy nao lòng. Chỉ mới mấy ngày trước, tôi còn chứng kiến cả nhà bạn tôi lo cho Míc, chăm sóc Míc. Còn Yến và Oanh thì đi đâu cũng lo cho cún, yêu thương cún, nhớ cún.
Vậy mà hôm nay, cả nhà bắt, trói Míc lại và làm thịt. Tôi là người chứng kiến những giọt nước mắt của Míc. Nhớ lại đôi mắt ướt ướt của chú chó tôi khó lòng quên được cảnh giãy giụa của con cún vốn đang bị bệnh.
Tôi lại chứng kiến sự vật lộn và khóc lóc của 2 đứa trẻ khi bạn chúng bị giết. Chúng thét lên “Không được giết bạn cháu. Bạn cháu đang bị ốm”. Nghe càng thảm thương. Lúc này người lớn chỉ còn cách duy nhất là bế gọn 2 cháu nhỏ cho lên buồng và khóa cửa lại.
Hai đứa nhỏ vẫn thi nhau khóc. Chúng gào lên. Chúng đập cửa. Chúng phản đối việc giết bạn của chúng.
Bữa trưa đó cả nhà đánh chén say sưa. Các món nhậu và rượu. Riêng hai cháu Yến và Oanh nhịn ăn. Chúng tuyệt thực nguyên ngày. Phải mất một thời gian, Yên và Oanh mơi nguôi cơn buồn mất bạn.
Trong suốt bữa liên hoan tôi không hề ăn một miếng thịt chó. Cậu sinh viên trẻ tuổi ngồi nhìn và thấy xót lòng cho con chó đáng thương. Ngày hôm qua còn là bạn thân của cả nhà, nay người ta đang đang hả hê nâng cốc, cười nói và ăn thịt!
Từ ngày đó tôi không bao giờ ăn thịt chó nữa. Ngay thịt mèo cũng tuyệt nhiên không. Bởi từ những gì được chứng kiến tôi thấy rằng con người ta thật dã man: mèo và chó là bạn của ta tại sao ta nỡ lòng đè ra làm thịt và ăn. Thật không thể tưởng tượng nổi!
Sát sinh là giết hại chúng sinh. Mình coi trọng tính mạng của mình thì rõ ràng cần trân trọng tính mạng của kẻ khác. Làm sao có thể đang tâm lấy đi mạng sống của những chúng sinh như ta. Còn giết hại mạng sống của bạn mình, bạn thân của mình như trường hợp nêu trên thì thật là… hết chỗ nói.
Mà không hiểu sao các quán thịt chó, mèo vẫn nhan nhản ngoài đường nhỉ? Mà cũng lạ mới tuần trước tôi lại nhận được lời mời của chú người bạn tôi mời đến ăn thịt chó. Chú nói, chó nhà nuôi. Tôi hỏi lại, sao nuôi, làm bạn lại còn thịt. Chú bảo thế mới là thịt sạch. Ăn thịt chó ngoài quán có thể là chó bị đánh bả, nguy hiểm lắm. À ra vậy! Trời đất.
Một số vùng quê còn có tục lệ khó tin: cứ đám cưới, đám giỗ là thịt chó, thịt mèo. Lại sát sinh. Không những giết hại chúng sinh mà lại giết những người bạn thân thiết của mình. Ăn thịt bạn mình... ngon lành lắm ư ?!!!
http://bee.net.vn/channel/5423/201203/an-thit-ban-minh-ngon-lanh-lam-u-1828997/
0 nhận xét:
Đăng nhận xét